Thấy bà nặng nhọc xách cả giỏ xoài cát thơm phức bước vào nhà, thằng cháu nội mừng khôn xiết, nhanh tay lấy một quả cho vào mồm. Mẹ nó la mắng: “Ai cho con ăn vô phép như vậy hả?”, rồi phát vào mông nó hai cái rõ đau. Bà khuyên can: “Thôi, cháu nó còn nhỏ, biết gì đâu mà con đánh”. Ba thằng bé ra chiều bênh vực: “Có quả xoài cát thôi, em làm gì lớn chuyện vậy?”, rồi quay qua vuốt ve con: “Thôi nín đi con, rồi ba sẽ mua cho con cả ký táo to hơn nhiều”. Mẹ thằng bé quay lại nhìn bà ái ngại. Trong khi ba thằng bé không hiểu rằng trong lòng bà đang thoáng qua một nỗi buồn bất chợt, nhưng đau nhói.
Bà muốn về quê sớm, viện cớ đã quen sống nơi yên tĩnh, không thích không khí náo nhiệt ở thành phố. Thằng cháu nội năn nỉ bà ở lại. Bà xoa đầu cháu, dỗ dành: “Cháu ngoan! Rồi Tết cháu cũng về quê thăm bà mà!”. Nó phụng phịu: “Bà nhớ bảo cây xoài cát ra trái nhiều, bà nhé!”. Bà gật đầu rồi chậm chạp bước ra cửa. Bên ngoài, ba thằng bé đang đợi với vẻ mặt khó chịu.
Về đến quê, bà thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Buổi chiều, bà ra vườn nhìn cây xoài cát. Nó đã già rồi, từ hồi thằng con bà biết đi tập tễnh. Chồng bà trồng rồi đi kháng chiến, đó là kỉ niệm duy nhất ông để lại cho bà rồi mãi mãi không về. Hồi còn bé, con bà vẫn hay ra ngồi dưới gốc xoài và nói: “Mỗi khi ăn một quả con sẽ nhớ đến ba”. Bây giờ con bà có gia đình riêng rồi, đâu còn bé nữa. Con bà cũng đã quên những gì ngày xưa từng nói. Nhưng bà không buồn, vẫn xách nước tưới vào gốc xoài mỗi ngày, tiếp tục đi làm cái việc của kẻ ươm mầm.
Đăng nhận xét