Người đàn ông ấy, người mà cô coi như thần thánh ấy, chỉ biết ngồi im chịu cái tát mà không nói gì. Cô còn nghe rõ tiếng anh ta năn nỉ vợ: “Em làm gì anh cũng được, lỗi của anh hết, chỉ cần em rút đơn ly hôn. Anh không muốn mất em, mất con”.
Ảnh minh họa
Chân cô như muốn khuỵu xuống. Chẳng phải trước đó, anh ta luôn lải nhải về việc cố gắng tìm cách ly hôn vợ để toàn tâm toàn ý yêu cô hay sao? giờ anh ta phải nhẫn nhục năn nỉ vợ để không bị vợ anh ta bỏ. Hình tượng đẹp đẽ của anh ta trong mắt cô hoàn toàn sụp đổ. Cô đi như chạy về nhà, cứ thế nhấn ga, nước mắt chảy dài... và cô lao vào dải phân cách. Cô ngã xuống...
Cô tỉnh lại trong bệnh viện, sau ca phẫu thuật xương sườn bị gãy. Chồng cô lúi húi sắp xếp lại những đồ dùng ở trên cái bàn bằng inox, chuẩn bị bón cháo cho cô. Lòng cô trào lên một cảm giác cay đắng, xót xa.
Chồng cô, một người đàn ông khô khan, cục mịch, đến nói chuyện với vợ cũng chẳng bao giờ có chủ ngữ, lúc nào cũng “ừ, được rồi, biết rồi”. Sinh nhật vợ, chồng cô cũng không nhớ. Ngày lễ tình yêu, cũng không biết là ngày gì. Mùng 8 tháng 3, biết, nhưng không bao giờ tặng hoa hay quà... Nói chung, cô ở bên một cái máy ủi.
Ảnh minh họa
Gặp người đàn ông ấy, cô như bông hoa bỗng bừng lên sức sống. “Em thật tuyệt vời, lẽ ra em phải được chăm sóc nhiều hơn thế”. Anh ta nói thế, rồi chăm sóc cô bằng tất cả những lời lẽ ngọt ngào, từng tin nhắn, cử chỉ quan tâm mỗi ngày. Kể cả chuyện “trên giường” anh ta cũng lãng mạn hơn chồng cô. Mỗi cuộc hò hẹn lén lút đối với anh ta như thể một bữa tiệc trọng đại được chuẩn bị kỹ càng, khiến cô cảm thấy mình là một bà hoàng trong mắt anh ta.
Cô biết tự chăm sóc mình nhiều hơn, chăm sóc cả anh ta nữa, và quan trọng nhất là chăm sóc cho tình yêu của cô và anh ta sao cho nó đẹp nhất, lãng mạn nhất. Anh ta luôn ao ước: “Giá như anh gặp em sớm hơn...”. Cô cũng thầm ước như thế, bởi cô nhận ra ở anh ta có tất cả những điều mà cô mong ước từ chồng cô, nhưng chồng cô không bao giờ có được.
Rồi đến khi vợ anh ta biết mối quan hệ mờ ám giữa hai người, gọi cô ra gặp để nói chuyện, cô còn giương giương tự đắc rằng, người anh ta yêu là cô chứ không phải vợ, tốt nhất là buông tha anh ta để anh ta còn đến với tình yêu đích thực là cô.
Vậy mà, chính cái hôm anh ta hẹn gặp cô để “tâm sự” (cô nghĩ là anh ta sẽ báo tin vui vì có thể ly hôn được vợ), thì cô vô tình trông thấy người tình tuyệt vời của mình đang chịu nhục để van xin vợ đừng bỏ anh ta. Lòng cô tan nát.
Giờ nhìn thấy chồng đang loay hoay chăm sóc mình, cô mới nhận ra, từ lâu mình đã thả mồi bắt bóng. Cô gắng ăn hết bát cháo cho chồng vui rồi mỉm cười cảm ơn anh. Chồng cô vẫn chỉ “ừ, ăn đi, biết rồi, nói mãi” một cách cộc lốc, nhưng cô thấy ấm áp trong lòng.
Thế nhưng, ngay sau khi bình phục và trở về nhà mấy hôm, chồng cô đã đưa tận tay cô lá đơn ly hôn. Cô bàng hoàng, ngơ ngác. Anh chỉ giải thích ngắn gọn, cộc lốc như đã từng: “Hết yêu, chia tay, để em được tự do”. Và dù cô có van xin thế nào, kết quả vẫn không thay đổi.
Trước mắt cô là một cuộc sống khác, rất cô đơn. Cuối cùng, cô cũng không bắt nổi cái bóng của chính mình.
→ Thảm kịch xảy ra ngày tôi du học trở về
Minh Phương
Đăng nhận xét