Ads (728x90)

Em nói anh thôi sống đơn giản chút, đừng làm mọi chuyện phức tạp, nếu không được thì vợ chồng dọn ra ngoài. Mẹ chồng em lại nói chính vì tính tình em như vậy nên bà không cho ra riêng, khiến em chẳng hiểu bà muốn gì.

Kính gửi chị Hạnh Dung,

Em 27 tuổi, lập gia đình hơn một năm, chưa có điều kiện ra riêng. Em rất mệt mỏi vì cuộc sống chung với đại gia đình sao quá phức tạp. Tính em vốn đơn giản, thích thì ăn, không thì thôi; món nào ngon khen ngon, ăn nhiều, món nào dở không ăn.

Nhưng nhà chồng em thì khác, nhiều hôm cả nhà chờ nhau phải ăn cơm trễ, bụng đói cồn cào, đồ ăn mất ngon. Ngồi vô bàn, muốn khen chê món ăn cũng rất phức tạp, mẹ chồng thì nói hoài chuyện giá cả. Ăn xong còn phải chờ người này người khác rồi mới dọn dẹp; trong khi em thích thì thức khuya coi phim, lên facebook, không thích hay mệt thì ăn xong là đi ngủ ngay.

Tính em như vậy anh đã biết từ thời mới quen, trước đây không nói gì nhưng giờ lại tỏ ra khó chịu. Có phải do mẹ chồng em không thích vậy, ý kiến này kia nên tác động đến chồng em? Em nói anh thôi sống đơn giản chút, đừng làm mọi chuyện phức tạp lên, mệt mỏi lắm; nếu không được thì vợ chồng dọn ra ngoài. Mẹ chồng em lại nói chính vì tính tình em như vậy nên bà không cho ra riêng, khiến em chẳng hiểu bà đang muốn gì.

Ở nơi em làm việc, em lại thấy mọi người rất thích tính cách rõ ràng, đơn giản của em. Em nên làm thế nào để có thể sống đơn giản đúng tính cách của mình trong nhà chồng mà không làm mọi người khó chịu?

Thu Hằng (TP.HCM)

Em rat met moi vi cuoc song chung voi dai gia dinh sao qua phuc tap - Anh 1

Ảnh minh họa.

Em Thu Hằng thân mến,

Trước tiên, em cần thiết phải xác định chuyện “nhập gia tùy tục”. Ai cũng có cách sống riêng, nhưng quan trọng là khi chung một gia đình phải tôn trọng nhau, tôn trọng người lớn. Trong công việc, em có năng lực, có chuyên môn, có thể tranh luận, trao đổi nhưng rõ ràng là cuối cùng vẫn phải chấp hành quyết định của cấp trên, chứ đâu phải muốn làm gì thì làm. Ở nhà cũng vậy thôi, mình phải quan tâm đến thứ bậc, kính trên nhường dưới, thuận hòa với mọi người. Có vậy, mọi người mới yêu mến và dần hiểu em.

Nếu tính em đơn giản, rồi mọi người cũng sẽ nhìn ra và dễ chấp nhận hơn. Tuy nhiên, trong thời gian đầu, em không nên đơn giản hóa mọi chuyện, vì nhiều khi sự đơn giản quá mức dễ dẫn đến việc hiểu lầm là em coi thường, thiếu tôn trọng người khác.

Ví dụ, trong bàn ăn, chuyện khen chê, ăn món này món kia nhiều hay ít đôi khi còn là chuyện văn hóa, chứ không đơn giản chỉ là ăn cho no. Mình cũng phải nhường nhịn, cũng phải tỏ lòng biết ơn mẹ đã chợ búa nấu nướng; món nào không được ngon, đôi khi cũng phải ăn đỡ, đừng làm buồn lòng người nấu. Nếu lúc nào đó mình muốn thoải mái thì vợ chồng chở nhau đi ăn ngoài, tha hồ chuyện trò, chọn món.

Đây không phải là phức tạp hóa vấn đề hay giả tạo, đóng kịch, mà là cư xử với nhau đúng phép tắc, chuẩn mực. Đơn giản nhưng không được vụng về, thô lỗ khiến người khác khó chịu.

Mọi chuyện đều phải học. Chuyện tìm sự hòa hợp trong cuộc sống chung, xây dựng gia đình càng là chuyện phải học suốt đời. Nếu chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ sống theo cách mình muốn, nhiều khả năng mình sẽ… sống mình ên, khó có thể trở thành thành viên trong một tập thể nào được.

Chuyện em muốn ra riêng vì không thể chia sẻ cách sống chung của nhà chồng, lúc này đừng vội tính đến. Em cần cố gắng hòa nhập, thích nghi, chứ không phải có chuyện không ổn là bỏ đi. Có thể, ý mẹ chồng em là muốn em biết lo cho chồng con, biết nghĩ đến cả nhà, không phải muốn gì làm đó. Em chưa được như vậy nên bà chưa yên tâm. Suy cho cùng, đó cũng do bà lo cho hạnh phúc của vợ chồng em.

Mẹ nào cũng thương, cũng lo cho con mình, có thể em chưa chia sẻ được với nỗi lo đó nhưng cũng phải biết trân trọng. Phải nhớ, cuộc sống hôn nhân không giống đời độc thân. Chúc em nhanh chóng thích nghi được và tìm thấy hạnh phúc trong sự hòa thuận đơn giản.

Hạnh Dung ( hanhdung@baophunu.org.vn )

Đăng nhận xét