Ads (728x90)

Cô ta thật ghê sợ, gạt đi giọt nước mắt giả tạo, cô ta nói “Nếu chị có thể nhường chồng chị cho em thì em xin nhận. Chị đừng có hối hận. Đã thế, từ ngày hôm nay phòng của vợ chồng chị cũng là phòng của em. Nếu không cần chồng nữa thì ngày mai chị có thể dọn ra ngoài ở để tránh nhìn thấy ‘vợ chồng em’ chị gai mắt…”.

Tôi và chồng kết hôn với nhau được 8 năm, có với nhau hai mặt con 1 trai, 1 gái đều kháu khỉnh. Hai vợ chồng cưới nhau từ khi chỉ có căn nhà cấp 4 liêu xiêu ở quê, lên thành phố lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sống khổ sở trong căn nhà trọ chật hẹp. Đến nay khi công thành danh toại, chồng tôi có được chỗ đứng trong xã hội, chính tôi có một căn nhà lớn khang trang… cuộc sống dần ổn định tất cả đều nhờ vợ chồng chung lưng đấu cật mà có. Vậy mà cô ta lại nói muốn dọn về ở chung, kể cả không có danh phận, miễn là được “chia 5 xẻ 7” với tôi.

Thứ mà cô ta đem ra uy hiếp là cái thai 7 tháng mà cô đã đã có với chồng tôi. Để có được cuộc sống như ngày hôm nay tôi đã phải mạnh mẽ, kiên cường. Liệu cô ta có biết điều đó. Suốt 8 năm tôi sống khổ sở cũng chỉ mong chờ có được ngày hôm nay thì đâu dễ gì tôi đem dâng cho người khác. Ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng có thể hiểu được.

Thich thi co cu mang anh ta di chu dung mo lay chong chung voi toi - Anh 1

Ảnh minh họa.

Rồi hạnh phúc gia đình, còn con cái, sống sao được cảnh “lấy chồng chung kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng”. Hơn thế, chính chồng tôi cũng đã 5 lần 7 lượt cầu xin sự tha thứ ở tôi, nhiều lần giải thích với tôi đó chỉ là phút sai lầm bồng bột chứ anh không hề có tình cảm với cô ta. Chỉ vì cái thai mà cô ta ép chồng tôi đến bước đường phải “đang tay tát vợ”. Vì sợ mất chức mất quyền mà chồng tôi có thể van xin tôi cho cô ta dọn về nhà ở chung.

Đêm đó chồng tôi đưa cô ta về nhà, trên tay là va li hành lý cả hai ngồi im bặt trước mặt tôi dò xét xem ý tứ tôi. Tại sao họ có thể nghĩ tôi cao thượng đến mức thoải mái chia sẻ chồng, chia sẻ tài sản bao năm vất vả có được cho người phụ nữ khác.

Trước mặt họ tôi cũng nói rõ “Thích thì cô cứ mang anh ta đi chứ đừng mơ lấy chồng chung với tôi”. Tưởng đâu, cô ta phải van nài tôi, cầu xin tôi cho cô ta một cơ hội. Nhưng không, cô ta thật ghê sợ, gạt đi giọt nước mắt giả tạo, cô ta nói “Nếu chị có thể nhường chồng chị cho em thì em xin nhận. Chị đừng có hối hận. Đã thế, từ ngày hôm nay phòng của vợ chồng chị cũng là phòng của em. Nếu không cần chồng nữa thì ngày mai chị có thể dọn ra ngoài ở để tránh nhìn thấy ‘vợ chồng em’ chị gai mắt…”.

Tất cả những lời nói của cô ta như ngàn vạn cây kim đâm cứa vào da thịt tôi. Còn người chồng cùng tôi vun đắp hạnh phcus bao lâu nay lại bặt im không nói một câu. Tôi như chết lặng nhìn người phụ nữ dã tâm ấy rồi cũng dùng hết sức lực còn lại đáp trả, “Nhà này chưa bao giờ thuộc về cô. Cô chỉ là vị khách không mời mà đến. Muốn ‘nhặt’ lại chồng tôi cũng được, đợi khi mào chúng tôi ly hôn đi nhé. Giờ thì mời cô ra khỉ nhà tôi”. Cứ thế, tôi kéo cô ta ra khỏi nhà rồi lôi chiếc va li hành lý của cô ta ném ra đường, chốt cửa nhanh mặc cho cô ta đập phá, gào thét bên ngoài. Còn chồng tôi vẫn lặng thinh.

Giờ đây tôi không biết mình có nên ly hôn chồng hay là cố níu lấy người đàn ông này để dằn vặt, hành hạ anh ta?

PHƯƠNG BÌNH

Xem thêm video:

Nguồn: Tinnhanhonline.vn

Đăng nhận xét