1. Cộng cả cấp 1 lẫn cấp 2, mình đã giúp tổng cộng hơn 600 người mù. Nội mình có khoảng 800 kiểu qua đời. Mẹ mình đội mưa đưa ô cho mình không dưới 500 lần. Mỗi ngày mình đều học được một đạo lý từ lời mẹ nói. Các giáo viên đều không biết từng bị mình nhìn thấy cảnh cặm cụi soạn bài, chấm bài lúc trời đã về khuya, dưới ánh đèn tối mù. Số chó con, mèo con, chim non được mình cứu đã có thể tạo thành một cái vườn bách thú.
2. Trong lớp thực sự có quá nhiều đứa viết bố mẹ bị bệnh nặng, rồi qua đời gì đó, làm lớp trưởng, mỗi lần họp phụ huynh, cô chủ nhiệm bảo mình đứng ngoài cửa để đón bố mẹ các bạn, mình đều cảm thấy thật đáng sợ.
3. Cái tán cây nào, ở ngôi trường nào, nhìn từ xa cũng giống như tán ô.
4. Hồi đi học, ai trong chúng ta mà không biết đến vị cứu tinh mang tên "Những bài làm văn mẫu lớp ABC".
5. Bị sốt, mẹ đưa đến bệnh viện, 100 lần thì là 100 lần mẹ cõng, không có lần nào là gọi taxi hay đạp xe gì cả.
6. Văn tả mẹ: "Mẹ tôi có một khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt mẹ to, sống mũi dọc dừa. Mái tóc mẹ dài, đen mượt như dòng suối..." Chỉ cần thay chữ "mẹ tôi" thành "bạn thân tôi/cô giáo tôi/chị gái tôi" là được một bài văn mới.
7. Mỗi lần viết Văn là phải đau đầu, cố rặn từng chữ, sao cho đủ số chữ cô yêu cầu.
8. Trừ những bạn giỏi Văn, còn lại đại đa số, bài văn của đứa nào cũng có những chi tiết, thậm chí câu văn giống nhau, vì cùng chép từ văn mẫu ra.
9. Ba năm cấp 3, lấy Edison, Einstein, Beethoven, Marie Curie... ra làm dẫn chứng viết mấy trăm bài văn nghị luận, cảm giác như trên người họ xuất hiện tất cả các phẩm chất cần có mà mọi đề bài làm văn đặt ra.
10. Cái mở bài vạn năng: "Trên thế giới có rất nhiều loại XX, ví dụ như XX, XX, XX, XX, và cả XX, nhưng tôi thích nhất là XX."
11. Khi không nhớ rõ tên danh nhân, chúng ta sẽ viết: "Có người từng nói..."
12. Mắt em bé nào cũng to tròn, đen như hạt nhãn, hai má bầu bĩnh, đỏ hây hây.
13. Suốt những năm đi học, mình luôn có một người bạn do mình tường tượng ra, người xuất hiện trong hầu hết những bài văn của mình.
14. "Lần này tôi lại bị điểm kém, tôi buồn bã, không biết phải nói với bố như thế nào. Về đến nhà, phát hiện ra bố tôi đang ngồi trên ghế sofa đọc báo. Tôi thành thật đưa bài kiểm tra cho bố, cứ nghĩ bố sẽ cầm roi đánh tôi, nhưng không ngờ, một đôi tay nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, bố nói: "Không sao cả, lần này không được, thì lần sau cố gắng, nhất định sẽ thu được thành quả." Nghe bố nói, tôi cảm thấy xúc động vô cùng, kể từ đó, tôi luôn nỗ lực học hành, thành tích luôn đứng đầu lớp."
15. Xem quyển tập làm văn của thằng em mình: Tổng cộng, bố mẹ mình bị bệnh nặng 6 lần, ly hôn 2 lần, ông ngoại nằm viện 4 lần, bạn nó cho nó mượn thước với tẩy 7 lần, mình chết 13 lần, đánh nhau phải vào đồn công an 5 lần.
16. "Thời gian trôi như bay, chớp mắt tôi đã lên lớp ABC. Có rất nhiều chuyện tôi đã không còn nhớ rõ, nhưng có một chuyện đã để lại ấn tượng rất sâu trong tôi, khiến tôi không thể nào quên được..."
17. Danh nhân, danh ngôn đều do mình tự chém ra. Câu chuyện đều do mình tự chém ra. Tên người, tên địa danh đều do mình tự chém ra. Ví dụ như danh ngôn, phải nghĩ ra một câu cho phù hợp với đề bài, sau đó nghĩ bừa ra một từ tiếng Anh, sau khi phiên âm sang tiếng Việt, thêm tên một quốc gia là thành. Ví dụ: Triết gia nổi tiếng thế kỷ XVII của Anh, Ép-Pồ (Apple) từng nói: "..."
18. "Mẹ cõng tôi đến bệnh viện, bố cõng tôi đến bệnh viện, ông cõng tôi đến bệnh viện, bà cõng tôi đến bệnh viện, tất cả mọi người đều từng cõng tôi đến bệnh viện." Chưa bao giờ biết mình có thể bị ốm nhiều như thế, mà lúc nào cũng ốm vào ngày mưa gió bão bùng.
19. Làm văn hồi cấp 1, cấp 2 còn dễ, lên cấp 3, cơ bản là cô dạy thêm đọc cho thế nào, về nhà học thuộc rồi thay câu từ lại một tí, thế là thành bài của mình.
20. Viết văn nghị luận, nghị luận xã hội thì ok, khổ mỗi nghị luận văn học, mà lại còn là nghị luận về văn xuôi, không thể nào thuộc được dẫn chứng.
Theo Yingie; Ảnh: AG / Trí Thức Trẻ
Đăng nhận xét