Ads (728x90)

Phản biện là tranh luận với người trong cuộc để cùng tìm cách giải quyết tồn tại, khúc mắc hiện hữu, chứ không phải chỉ để chứng minh rằng, người ngoài cuộc thông thái hơn người trong cuộc...

Phat trien khong be tac - Anh 1

* Phải sống sao để trong câu chuyện của đời mình thì mình phải có tiếng nói quyết định...

* Thực sự tôi nghĩ, không nên mang con mắt hội nghị đi soi quán bar...

Cũng như không nên soi bàn nhậu bằng cái nhìn của người kiêng rượu...

Mỗi nơi mỗi việc, để cân bằng tâm lý xã hội.

* Quên lãng cũng là một cách tha thứ, dù có thể là tàn nhẫn...

* Người nghĩ mình có quyền đánh giá những người khác rất dễ mắc bệnh lạm quyền...

Đó là một thực tế...

* Đừng nên cực đoan, tế nhị không phải là giả dối... Kiềm chế không phải là nhát gan...

Thực tế cho thấy, chỉ những ai yếu đuối mới dễ trở nên cực đoan, khi lâm sự hay chuyển từ thái cực nay sang thái cực khác....

* Có một thực tế, hay lách luật nhất chính là những người làm luật...

* Chúng ta viết ra tâm trạng của mình không phải để lấy lòng người khác mà chỉ đơn giản diễn tả những gì mình đang cảm thấy...

Bạn không có quyền gièm pha người khác chỉ vì người ta đang trong tâm trạng khác bạn...

* Cả tin, đó là đặc quyền của các tài năng...

Kém tài sẽ luôn phải cảnh giác...

* Phản biện là tranh luận với người trong cuộc để cùng tìm cách giải quyết tồn tại, khúc mắc hiện hữu, chứ không phải chỉ để chứng minh rằng, người ngoài cuộc thông thái hơn người trong cuộc...

* Xã hội cần những sản phẩm giáo dục khác nhau để đáp ứng những nhu cầu khác nhau trong đời sống.

Áp đặt một tư duy giáo dục duy nhất là đi ngược với tiến hóa...

* Đừng vơ cái sự phải vào mình bằng mọi giá.

Hãy bảo vệ lẽ phải dù nó đang thuộc về ai...

* Lắm khi phải đàn gảy tai trâu với hy vọng rằng con nghé sinh ra sẽ hiểu âm nhạc hơn cha mẹ nó...

* Càng làm nghề càng cảm thấy mình còn non nớt là sao?

* Hãy viết khi nào còn có thể viết được!

Hãy hát khi nào còn có thể hát được!

Hãy yêu khi nào còn có thể yêu được!

Đó là những việc không thể để dành... Bạn đừng nghĩ rằng nếu hôm nay bạn dè sẻn năng lượng sống thì sau này chắc chắn bạn sẽ có thể sống như thế! Nghệ thuật là sự vắt kiệt mình khi còn có thể vắt kiệt được. Sự thật này tàn nhẫn nhưng là sự thật!

Khác đi, hãy chọn những công việc khác...

* Ở thời bình, xã hội chỉ thực sự phát triển bền vững khi đảm bảo cả quyền lợi cho từng cá nhân.

Với nghệ thuật thì định lý này lại càng đúng. Nghệ thuật không thể phát triển bền vững nếu không tạo sự phát triển tốt nhất cho các tài năng nghệ thuật.

Bạn đừng bao giờ dại dột chấp nhận sự bất hạnh của mình như một vật hiến tế tốt cho tình yêu.

Tình yêu đích thực không cần những vật phẩm dâng hiến như thế...

Nếu một tình yêu nào đó chỉ mang lại cho ta những sự bất hạnh thì đó không phải là thứ tình yêu mà ta cần... Đó không phải là tình yêu theo đúng nghĩa của nó...

* Nghệ sĩ là người của cảm hứng.

Rất cần tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, nhưng cũng đừng trầm trọng hóa những điều họ đã nói ra trong cơn cảm hứng bột phát hay những sự lỡ lời...

Nói đi có thể nặng nhưng nói lại bao giờ cũng nặng hơn. Trong khi mọi sự không hoàn toàn cần thiết phải như thế...

* Trong giáo dục đừng để phương pháp này loại trừ phương pháp khác...

Học phiệt không bao giờ hay, trong bất cứ lĩnh vực nào...

* Không có hy vọng nào là hão huyền cả. Hão huyền thì không thể nào là hy vọng...

* Bạn có thể hét giá, nhưng một khi chưa tìm ra người đồng ý mua thì cái giá bạn hét vẫn không phải là cái giá của bạn...

* Nếu ta là một con chồn và ta được chủ nhân chăm bẵm tới mức cho ăn thoải mái hạt cà phê thơm ngon, thì ta phải hiểu rằng, đơn giản là vì ta là "máy" sản sinh ra loại ... cà phê chồn...

* Có những tự truyện chỉ kể về những chuyện không xảy ra trong thực tế...

* Đời người quá ngắn để ta hiểu người...

* Nếu dụ người khác bằng lợi lộc thì khi ta không còn mang lại lợi lộc cho họ thì họ sẽ bỏ ta đi...

Nếu bắt người khác tuân phục bằng quyền chức thì khi ta hết quyền chức thì họ sẽ bỏ ta đi...

Nếu chiếm đoạt tình yêu của người khác bằng sự lừa dối và ngụy quân tử thì khi họ phát hiện ra sự lừa dối đó, họ sẽ không chỉ bỏ ta đi mà còn coi thường ta và sẽ không bao giờ tha thứ...

* Không phải lời nói thật lòng nào cũng nên công khai ra ngoài xã hội, nhất là những lời nói thật lòng về các điểm yếu của những người có danh phận nhất định...

Chẳng lẽ đó không phải là quy tắc giao tiếp tối thiểu trong một xã hội muốn trở nên ngày một văn minh hơn ư?

Lời nói thật lòng chỉ có ích khi được vang lên ở trong khung cảnh thích hợp...

Khác đi tự ta sẽ biến ta thành kẻ khiếm nhã...

* Rất khó cùng cộng tác, một khi sự thật lại là nguyên nhân gây mất đoàn kết...

* Thì ai cũng phải già đi,

Chạy giời trốn nắng cách gì hả em!

Thôi mình cứ sống hồn nhiên,

Nếp nhăn dưới mắt hữu duyên vẫn tình...

* Nếu không thực sự hướng theo những mục đích nhân văn thì mọi sự phát triển đều sẽ sa vào bế tắc...

* Một tình cảm thực sự là để tôn trọng, tôn vinh nhau, chứ không phải để chiếm đoạt, đô hộ nhau....

* Càng là nghệ sĩ thì càng phải thận trọng khi nhận xét về nghệ thuật của đồng nghiệp dù họ có thể là lớp ít tuổi hơn mình....

Thực tế từng cho thấy, có những nghệ sĩ sáng tạo rất đỉnh nhưng lại rất kém thuyết phục khi định đóng vai nhà phê bình...

* Các hiện tượng văn học nghệ thuật cần được đối xử theo hướng gạn đục khơi trong thông dòng tới bến, chứ đừng bao giờ hành xử theo kiểu phàm phu cứ nhằm cu mà đá…

Chẳng lẽ những bài học trong quá khứ gần không dạy chúng ta đủ những điều hữu ích ư?

* Không phải cuộc đời nào, ngay cả của những người tưởng như là thành đạt nhất, cũng đều đáng được ôn lại đâu...

Có người sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim ngay nếu nhìn lại thấy cuộc đời của họ đúng như nó đã diễn ra chứ không phải như họ muốn diễn tả...

* Đời người như chiếc lá rơi,

Giã từ trần thế lúc trời đương thu.

Nhân sinh ai cũng đèn cù,

Thực ra mọi sự cũng phù du thôi...

Nhưng tâm lồng lộng bên giời,

Tài cao đức trọng sáng ngời nghìn năm.

Cỏ hoa phách nhập êm nằm,

Cho mai sau ánh trăng rằm gương soi...

* Đắng cay kết tủa một đời,

Thắp niềm tin lại cho người trần gian.

Hãy đừng để vỡ lòng nhân,

Cả trong khốn đốn nguy nan điệp trùng...

Đôi khi sự tưởng như cùng,

Lại âm thầm mở sáng vùng tương lai...

Thề rồi, không thể đơn sai,

Trái tim thác xuống tuyền đài chẳng tan...

Không bao giờ được vì quá yêu người này mà xúc phạm tới người khác... Mỗi một danh nhân đều có một vai trò nổi bật của mình trong lịch sử, ngay cả nếu như giữa họ ở một thời điểm nào đó, trong một cảnh huống nào đó đã nảy sinh những mâu thuẫn...

Suy diễn quá đi là làm hại cho tình yêu và sự tôn kính đó...

* Thường thì vĩ nhân không thích ở lại phồn hoa...

Sứ mệnh của vĩ nhân là biến nơi hoang vu thành đông đúc, biến sa mạc thành thánh tích...

* Và rời cõi tạm,

Ít thực nhiều hư,

Người thành huyền thoại,

Nhập vào thiên thu..

* Vĩ nhân là người mà khi được ở gần, ai cũng như trở nên tử tế hơn, năng lực hơn, đỡ bé nhỏ hơn...

Vậy nên chúng ta đừng sử dụng thủ pháp ca ngợi vĩ nhân để "nói đểu" những nhân vật khác....

* Vĩ nhân khi phải ra đi

Sau lưng để lại những gì yêu thương,

Để đau nhưng chẳng u buồn,

Để nước mắt cũng sáng phương mặt trời...

Hồng tang may một kiếp người,

Thênh thang nhẹ bước đẹp đời chúng sinh.

Vĩ nhân sống chẳng riêng mình,

Thác về, ghép nối nhân tình trước sau...

* Già rồi, nhìn lại quá khứ, hãy nên chỉ nhớ những chuyện vui...

* Ở cùng tri kỷ nguy nan,

Hơn là bỏ ngãi tham vàng vu vơ..

Đau buồn với những câu thơ,

Hơn xông xênh ngạo những lơ lẩn tình...

Đặng Đình Nguyên

Đăng nhận xét