Ads (728x90)

Mấy năm đầu mới lấy nhau, vợ chồng tôi đều chẳng có tài sản gì ngoài khoản lương tháng, vì thế cũng chẳng đặt ra vấn đề ai quản lý tiền nong trong gia đình. Từ khi tôi bỏ việc nhà nước ra ngoài mở doanh nghiệp riêng thì mới bắt đầu có chút của ăn của để.

Lúc này vợ tôi đã bước qua tuổi 30, lứa tuổi người phụ nữ đẹp mặn mà nhất, cô ấy hiểu điều đó nên rất có ý thức chăm chút bản thân. Chả mấy chốc vợ đã trở thành một quý bà sành điệu, biết hưởng thụ cuộc sống và luôn tự hào có chồng thành đạt, gia đình hạnh phúc. Cô ấy mở Facebook tham gia các diễn đàn này nọ, nhưng chủ yếu để post ảnh khoe cuộc sống "đẳng cấp" của mình. Tôi thì vất vả lam lũ để kiếm tiền, vậy mà vợ cũng bắt tạo dáng chụp hình đưa lên phây để... khoe. Cô ấy không bao giờ bỏ lỡ cơ hội cho cả thế giới biết chồng mình vừa là đại gia vừa là "trai đẹp". Phụ nữ buồn cười thế đấy, ngày nào họ không khoe là không chịu được, hết khoe chồng khoe con lại khoe đến váy áo, giày dép, túi xách, iPhone, iPad...

Tram nam tinh cuoc vuong tron: Tien vao tay vo... - Anh 1

Ảnh minh họa.

Ban đầu, chỉ cần hàng tháng tôi cứ nộp đủ 30 - 40 triệu đồng là ổn thỏa. Chừng ấy vợ tôi có thể chi tiêu thoải mái, kể cả thuê người giúp việc, thuê người đưa con đi học... Nhưng rồi một ngày cô ấy phát hiện ra tôi vừa mua cho cô em gái ở quê cái xe máy, giúp cậu em trai sửa lại nhà (bố mẹ tôi đang ở chung với chú ấy), rồi cho ông chú vay tiền mua cái xe bán tải để đi bán nông sản. Thế là vợ bắt đầu xót. Cô ấy than rằng, "Em thích cái túi có 8 triệu mà cắn răng không dám mua, trong khi đó anh lại ném tiền qua cửa sổ". Nhất là khi cô ấy tìm thấy trong túi tôi cái hóa đơn thanh toán nhà hàng và hóa đơn mua chiếc đồng hồ làm quà tặng đối tác thì cứ khăng khăng là tôi đem tiền đi nuôi bồ. Nhân cớ đó cô ấy đòi quản lý tài chính gia đình. Tôi thỏa thuận là lập một quỹ chung, còn ai cũng sẽ có phần riêng của mình. Nhưng cô ấy nhất định không chịu, bắt tôi phải nộp tất vì sợ tôi bao gái, sợ tôi đem về cho nhà nội... Đương nhiên tôi không thể chấp nhận, vì là chủ doanh nghiệp tôi không thể cứ ra ngoài là phải ngửa tay xin tiền vợ. Thế là chúng tôi cãi nhau. Cô ấy thách thức: "Nếu anh không tin tưởng tôi thì từ giờ hãy tự đi chợ nấu ăn và quản lý chi tiêu cho gia đình. Tôi chỉ chăm con và đi làm...". Tôi đành tặc lưỡi chịu thua.

Từ đó tất cả những khoản thu nhập chính tôi đều giao cho vợ giữ. Sau 2 năm tôi áng chừng đã đưa cho vợ khoảng 3 - 4 tỉ. Một hôm tôi cần tiền gấp để nhập một lô hàng, vay ngân hàng thì không kịp, tôi bảo vợ cho tôi mượn sổ tiết kiệm vài tuần rồi sẽ trả. Kết quả khiến tôi té ngửa, số dư trong tài khoản chỉ còn vỏn vẹn 300 triệu. Tôi nghiêm túc bảo vợ lấy giấy bút ra kê các khoản chi tiêu để tôi biết rõ tiền đã đi đâu. Cô ấy lu loa lên rằng, làm sao mà nhớ hết được, rằng cô ấy chi tiêu cho gia đình này chứ có mang về cho bố mẹ hay nuôi tình nhân đâu. Cô ấy mở tủ ra và tôi choáng người trước đống quần áo, giày dép, đồ dùng của 3 mẹ con cao chất ngất, toàn hàng hiệu đắt tiền, iPhone, iPad, laptop cũng toàn đồ xịn trị giá hàng trăm triệu (bản thân tôi cũng không dám dùng những loại đó). Xe máy thì trong vài năm cô ấy cũng thay mấy lần... Tuy nhiên, tôi cho rằng dù cô ấy có tiêu xài xa hoa, hoang phí như vậy cũng không thể hết 3 tỉ. Tôi phải dùng đến "nghiệp vụ" điều tra mới biết cô ấy đã cho em trai mình vay tiền nhiều lần, lên đến hàng tỉ đồng. Giận quá tôi mắng vài câu thì vợ khóc rấm rứt, "Chả lẽ em trai ruột thịt của mình làm ăn gặp khó khăn mà không giúp đỡ". Tôi càng điên ruột: "Làm ăn gì thằng ấy, suốt ngày rượu chè cờ bạc bê tha, cá độ bóng đá. Đưa tiền cho nó chỉ có mất chứ làm sao lấy lại được!". Tôi nói thêm: "Tất cả cũng vì cái tính sĩ diện, thích khoe khoang, thể hiện của cô đấy. Chắc em cô nó phỉnh cho vài câu "nhà chị giàu thế thiếu gì tiền" là vội đưa ngay cho nó phải không? Sao cô không nghĩ đó là tiền mồ hôi nước mắt của chồng cô?"...

Thôi, giờ có nói gì cũng bằng thừa. Tôi đã nhận được một bài học xương máu: Nếu không muốn khuynh gia bại sản thì đừng bao giờ giao "tay hòm chìa khóa" cho một người vợ hoang toàng, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp.

Đăng nhận xét